sỰ trỐng rỖng - - - - trong tâm lý tui
- Ned Hoàng
- Mar 5, 2020
- 3 min read
The emptiness of my mind - - - A state of mind
Đầu tui trống rỗng, đó là những gì tui có thể nói hay nghĩ ra khi đụng bất kỳ vấn đề nào. Mỗi bài tập, mỗi khó khăn, mỗi điều tui phải đối mặt hằng ngày làm tui bị sững sờ, gương mặt bị đơ lại, tâm trí thì bị chìm trọng sự trống rỗng, còn sự vật/sự việc cứ tiếp tục thay đổi. Tui nhiều khi đặt vấn đề liệu đây có phải là vấn đề về phát triển trí não không, có thể, người ta hay nói đó là phản ứng chậm và luôn đánh đồng việc đó với việc sự trí thông minh của người nào đó. Đúng nhưng đằng sau sự trống rỗng là cả một câu chuyện của nó, vậy tui tự hỏi sự trống rỗng của tui đến từ đâu và liệu chỉ có mình tui phải đối mặt với nó?
1 . 2 .. 3 … bắt đầu
, tui đứng giữa đường, đón xe buýt, sự việc xảy ra, xe bus lướt qua tui, tui đứng đó với sự trống rỗng, chân muốn khủy xuống, muốn ngồi đó và suy ngẫm chuyện gì đang xảy ra vậy, tui bắt đầu đặt câu hỏi tui là ai, đang làm gì ở đây, hay đơn giản đôi khi là xong bus lướt qua tui rồi.
Điều 2 xảy ra, trong một cuộc nói chuyện, người nói đến tai tui, tui ngẩng mặt lên nhìn người nói và tâm trí trống rỗng, tai như bị ù điếng, từng dòng chữ chạy qua đầu trở nên vô nghĩa, chỉ muốn ngã mặt vào ghế hoặc té xuống sàn với tư thế nằm ngang như thể mình mới bị đẩy té vậy.
Hỉnh ảnh trông rông đầy chi tiết nhưng vô vị, cứ như một mảng màu xám với bầu không khí trầm bầu vậy, đúng vậy, nếu bạn gặp tui, bạn sẽ thấy một sự trầm lì trên dáng vẻ, một tư thế mất sức sống, đầu luôn nhìn vào một điểm và luôn trong tình trạng buồn hoặc nhăn nhó trên khuôn mặt. Đây không phải là một điều khó hiểu, từ thuở nhỏ, vào các bữa ngủ trưa, tui hay nhằm ngủ chung với mẹ, với mục đích là mẹ phải bắt tui ngủ trưa, tui không thể ngủ được, mắt cứ nhìn lên trên nhà, và nằm trong tư thế im lịm, mắt nhìn vào một điểm, có thể, trong suốt mấy tiếng đồng hồ.
Giai đoạn đầu tiên của nhìn vào 1 điểm là sự quan sát, về màu sắc, sự vật tĩnh hay thay đổi liên tục, đôi tai dường như được kích hoạt công suất cao nhất, lắng nghe từng một âm, chạy trong đầu. Cứ thế và cứ thế, cho tới khi giai đoạn 2 là bạn bị té và chìm trong tâm trí của bạn, âm thanh dường như bị “mờ” đi, âm thanh vẫn chạy nhưng không còn cảm giác, mắt và tâm trí như trên là như bị điếng tai hay một bức màn màu xám xuốt cả một khoản thời gian dài. Dài và rất dài, qua thời gian điều này hình thành các tầng tầng lớp lớp về sự trống rỗng trong đầu, bạn sẽ thấy khi rơi vào một vấn đề nào đó tui hay ngồi đơ ở một điểm với khuôn mặt đơ với cái đầu đơ.
Tui có hay share hoặc nhắc về bộ môn tranh biện, debate, trên tường facebook, có lẽ một lý do để tham gia là nhằm để loại bỏ sự trông rỗng trong đầu của tui, vì bộ môn này bắt tui phải suy nghĩ và hoạt động não liên tục, đúng là nó có bớt, nhưng có lẽ sự trống rỗng trong đầu tui quá nhiều để có thể thay đổi, đôi khi vẫn rơi vào tâm trí trống rỗng ngay đang lúc trình bày luận điểm, có cảm giác rất tương tự với điều 1 ở trên là, các câu hỏi, tui là ai, đang ở đây, chuyện gì đã và đang xảy ra. Bức màn xám lại hiện ra như mọi khi, và đơ điiiiiii.
Hay khi bắt đầu 1 cuộc nói chuyện với 1 ai đó, tui liên tục rơi vào trường hợp này, khi người nói bắt đầu nói thì tui dường như đã chết lặng trong sự trống rỗng của bản thân
.
.
.
Cảm ơn mọi người đã đọc bài post ngắn này,
hãy comment về một trạng thái/ hay tâm lý mà bạn đang mắc phải,
hãy chia sẻ câu chuyện của bạn nhằm để đề cao tầm quan trọng của sức khỏe tâm lý trong xã hội ngày nay nha.
Comments